November 16, 2009

Bài thơ về sự cô đơn ( Phạm Hổ)


Con người có những giây phút thích cô đơn
Để nghe thấy được những điều, có ai bên, không nghe thấy
Nhưng nếu kéo dài thành những năm tháng giây phút ấy
Con người sẽ héo mòn, đau khổ... bơ vơ!
Đảo ? Đó là sự cô đơn giữa muôn trùng biển khơi
Tuyết trên núi cao! Đó là sự cô đơn giữa mênh mang trời biếc...
Lá vàng là sự cô đơn còn có sức để lượn bay
Tiếng vạc đêm sương là sự cô đơn còn bay lên được...!
Thằng Cuội cung trăng là sự trừng phạt bằng cô đơn
Cuộc đời cung phi là sự may mắn cao sang dẫn đến niềm cô đơn tê tái
Vẫn còn vạn tiếng thở dài cô đơn của những người chồng, người cha sống cạnh vợ, cạnh con
Vẫn còn triệu lời thơ cô đơn trong tình yêu trai gái...
Không gian cô đơn nhờ nhờ không màu sắc
Thời gian cô đơn khép một vòng vây rất chặt
Bàn tay cô đơn thường bóp nát chính trái tim mình
Bàn chân cô đơn thường dẫn ta đến với Thần, với Phật...
" Trăm năm cô đơn" làng Ma-con-đô không còn dấu vết
Một thoáng cô đơn thôi, để cho tôi héo úa cả tâm hồn
Hới trái đất, dẫu còn khổ đau, dẫu còn như giọt lệ
Xin đừng là giọt lệ của cô đơn...!